Tuesday, September 23, 2008
TÂM SỰ PHÙ SA
TÂM SỰ PHÙ SA
Xuân Tính
Về hạ bạn ta xuôi về hạ bạn
Cồn cát vàng tạm nghỉ cuối con sông
Sóng biển quét xếp bằng ly bờ cát
Buồn quay về hà sông nước ngược dòng
Một trăm năm qua dãi dầu sương gió
Nét trầm tư quê cũ bổng bưng khuâng
Rồi từ thuở hành quân về châu thổ
Có mượt cây xanh phút nhớ thượng nguồn
Em có biết một trăm năm trước nữa
Cơn mưa dầm xối xả những ngày đêm
Lũ cứ cuốn cát băng băng về cuối bãi
Đắp bồi cao nên làng xóm ruộng vườn
Nếu cứ ngủ yên ngại đời lưu lạc
Nhìn cây xanh nghe tiếng hát chim muông
Không khó nhọc vạn xuân xây hạ bạn
Thì đâu đàn cò nghiêng cánh trên đồng
Đời luôn mới đất cũng nhiều điều mới
Nếu loanh quanh nơi giếng cũ đồi nương
Cam chịu lặng yên thân cò tủi hổ
Thì có gì vui cho những xóm thôn./.
Xuân Tính
Về hạ bạn ta xuôi về hạ bạn
Cồn cát vàng tạm nghỉ cuối con sông
Sóng biển quét xếp bằng ly bờ cát
Buồn quay về hà sông nước ngược dòng
Một trăm năm qua dãi dầu sương gió
Nét trầm tư quê cũ bổng bưng khuâng
Rồi từ thuở hành quân về châu thổ
Có mượt cây xanh phút nhớ thượng nguồn
Em có biết một trăm năm trước nữa
Cơn mưa dầm xối xả những ngày đêm
Lũ cứ cuốn cát băng băng về cuối bãi
Đắp bồi cao nên làng xóm ruộng vườn
Nếu cứ ngủ yên ngại đời lưu lạc
Nhìn cây xanh nghe tiếng hát chim muông
Không khó nhọc vạn xuân xây hạ bạn
Thì đâu đàn cò nghiêng cánh trên đồng
Đời luôn mới đất cũng nhiều điều mới
Nếu loanh quanh nơi giếng cũ đồi nương
Cam chịu lặng yên thân cò tủi hổ
Thì có gì vui cho những xóm thôn./.
XUÂN HỒNG
XUÂN HỒNG
Hườm hườm rồi những giò lan núi
Nôn nao trước cửa đợi xuân hồng
Hoa soan còn thoáng hương đầy ngõ
Hẹn bướm, hoa chiều nay buâng khuâng
Xuân ngập ngừng bên những khóm hoa
Vương vấn đông từng tiếng bước xa
Nhà em lá mới xanh giàn lý
Chim hót trong vườn xuân thiết tha
Mẹ đi chợ Tết chiều ba mươi
Đường qua phố rộn ràng con nước
Những bến đò những dòng sông biết hát
Còn muôn đời gian díu nợ nần nhau
Đưa mẹ về nước có thêm sâu
Sao mái chèo nhẹ hơn con sóng
Dãy núi xa nhấp nhô lời gió vọng
Bầy trẻ thơ chân sáo nhảy qua đường
Em từ ngày thêm tuổi tôi thương
Má như lúm đồng tiền sâu chút nữa
Chiều qua phố có ai ngồi tựa cữa
Ngắm mùa xuân náo nức chảy qua hồn.
Tuy Hoà 19/11/2007 Phan Minh Châu
239 Nguyễn Huệ
Tuy Hoà, Phú Yên
Hườm hườm rồi những giò lan núi
Nôn nao trước cửa đợi xuân hồng
Hoa soan còn thoáng hương đầy ngõ
Hẹn bướm, hoa chiều nay buâng khuâng
Xuân ngập ngừng bên những khóm hoa
Vương vấn đông từng tiếng bước xa
Nhà em lá mới xanh giàn lý
Chim hót trong vườn xuân thiết tha
Mẹ đi chợ Tết chiều ba mươi
Đường qua phố rộn ràng con nước
Những bến đò những dòng sông biết hát
Còn muôn đời gian díu nợ nần nhau
Đưa mẹ về nước có thêm sâu
Sao mái chèo nhẹ hơn con sóng
Dãy núi xa nhấp nhô lời gió vọng
Bầy trẻ thơ chân sáo nhảy qua đường
Em từ ngày thêm tuổi tôi thương
Má như lúm đồng tiền sâu chút nữa
Chiều qua phố có ai ngồi tựa cữa
Ngắm mùa xuân náo nức chảy qua hồn.
Tuy Hoà 19/11/2007 Phan Minh Châu
239 Nguyễn Huệ
Tuy Hoà, Phú Yên
Thu vàng của mẹ
Thu vàng của mẹ
Lê Ngọc Hà
Thu về vội lướt nhẹ nhàng
Ngoài đồng lúa đã chín vàng nơi nơi
Chim chiều chao lượn lưng trời
Lá vàng rơi rụng, tả tơi trong vườn
Tảo tần một nắng hai sưong
Chắt chiu hạt lúa trên nương, dưới đồng.
Hanh hao ngày tháng chờ mong
Nuôi con khôn lớn, mẹ trông từng ngày
Lo toan trăm đắng ngàn cay
Tóc phai màu bạc, đôi tay chai sần
Ngày xưa da mẹ trắng ngần
Tóc dài đen mượt, chảy tràn bờ vai
Đời mẹ “giật gấu vá vai”
Thân cò lội nước, tìm mồi nuôi con
Nỗi nhọc nhằn, mẹ héo hon
Thế mà mẹ có nỗi buồn nào đâu?
Thương con ấp ủ tình sâu
Bao dung tình mẹ biển sâu sông dài
Thu đi, thu đến, thu phai
Mùa thu của mẹ, luôn tươi sắc vàng.
Sưong núi
“Ta đã yêu em từ muôn kiếp nào”. Câu hát cũ nghe sao buồn rười rượi
Phố núi - chiều – sưong mờ giăng đỉnh núi – và lãng đãng mây buồn
Trôi về những phương xa.
Gió mơn man lướt qua rặng thông già
Lá rơi rụng như tình thư xé nhỏ
Trong tâm linh, nỗi buồn len mọi ngã?
Và kỷ niệm một thời như giấc chiêm bao?
Đồi hoàng hôn ấp ủ sáng trời cao
Cô đơn quá cánh chim chiều lẻ bạn
Khắc khoải chơi vơi, đếm qua ngày tháng
Kết nỗi sầu ray rứt mãi tâm can
Cuộc chia tay nào cũng buồn rưng nước mắt
Xúc động nghẹn ngào thổn thức con tim.
Dấu ấn xưa giờ trở thành dĩ vãng
Đau đáu nỗi niềm như sương núi mù xa.
Lê Ngọc Hà
Thu về vội lướt nhẹ nhàng
Ngoài đồng lúa đã chín vàng nơi nơi
Chim chiều chao lượn lưng trời
Lá vàng rơi rụng, tả tơi trong vườn
Tảo tần một nắng hai sưong
Chắt chiu hạt lúa trên nương, dưới đồng.
Hanh hao ngày tháng chờ mong
Nuôi con khôn lớn, mẹ trông từng ngày
Lo toan trăm đắng ngàn cay
Tóc phai màu bạc, đôi tay chai sần
Ngày xưa da mẹ trắng ngần
Tóc dài đen mượt, chảy tràn bờ vai
Đời mẹ “giật gấu vá vai”
Thân cò lội nước, tìm mồi nuôi con
Nỗi nhọc nhằn, mẹ héo hon
Thế mà mẹ có nỗi buồn nào đâu?
Thương con ấp ủ tình sâu
Bao dung tình mẹ biển sâu sông dài
Thu đi, thu đến, thu phai
Mùa thu của mẹ, luôn tươi sắc vàng.
Sưong núi
“Ta đã yêu em từ muôn kiếp nào”. Câu hát cũ nghe sao buồn rười rượi
Phố núi - chiều – sưong mờ giăng đỉnh núi – và lãng đãng mây buồn
Trôi về những phương xa.
Gió mơn man lướt qua rặng thông già
Lá rơi rụng như tình thư xé nhỏ
Trong tâm linh, nỗi buồn len mọi ngã?
Và kỷ niệm một thời như giấc chiêm bao?
Đồi hoàng hôn ấp ủ sáng trời cao
Cô đơn quá cánh chim chiều lẻ bạn
Khắc khoải chơi vơi, đếm qua ngày tháng
Kết nỗi sầu ray rứt mãi tâm can
Cuộc chia tay nào cũng buồn rưng nước mắt
Xúc động nghẹn ngào thổn thức con tim.
Dấu ấn xưa giờ trở thành dĩ vãng
Đau đáu nỗi niềm như sương núi mù xa.
Subscribe to:
Posts (Atom)