Tuesday, September 23, 2008

Thu vàng của mẹ

Thu vàng của mẹ
Lê Ngọc Hà
Thu về vội lướt nhẹ nhàng
Ngoài đồng lúa đã chín vàng nơi nơi
Chim chiều chao lượn lưng trời
Lá vàng rơi rụng, tả tơi trong vườn
Tảo tần một nắng hai sưong
Chắt chiu hạt lúa trên nương, dưới đồng.
Hanh hao ngày tháng chờ mong
Nuôi con khôn lớn, mẹ trông từng ngày
Lo toan trăm đắng ngàn cay
Tóc phai màu bạc, đôi tay chai sần
Ngày xưa da mẹ trắng ngần
Tóc dài đen mượt, chảy tràn bờ vai
Đời mẹ “giật gấu vá vai”
Thân cò lội nước, tìm mồi nuôi con
Nỗi nhọc nhằn, mẹ héo hon
Thế mà mẹ có nỗi buồn nào đâu?
Thương con ấp ủ tình sâu
Bao dung tình mẹ biển sâu sông dài
Thu đi, thu đến, thu phai
Mùa thu của mẹ, luôn tươi sắc vàng.

Sưong núi
“Ta đã yêu em từ muôn kiếp nào”. Câu hát cũ nghe sao buồn rười rượi
Phố núi - chiều – sưong mờ giăng đỉnh núi – và lãng đãng mây buồn
Trôi về những phương xa.
Gió mơn man lướt qua rặng thông già
Lá rơi rụng như tình thư xé nhỏ
Trong tâm linh, nỗi buồn len mọi ngã?
Và kỷ niệm một thời như giấc chiêm bao?
Đồi hoàng hôn ấp ủ sáng trời cao
Cô đơn quá cánh chim chiều lẻ bạn
Khắc khoải chơi vơi, đếm qua ngày tháng
Kết nỗi sầu ray rứt mãi tâm can

Cuộc chia tay nào cũng buồn rưng nước mắt
Xúc động nghẹn ngào thổn thức con tim.
Dấu ấn xưa giờ trở thành dĩ vãng
Đau đáu nỗi niềm như sương núi mù xa.

No comments: